Người thợ dầu khí và cuộc tìm mộ liệt sĩ kỳ diệu

Nguyễn Văn Minh – Báo Quân đội nhân dân
Thư mục: Phóng sự – Ký sự Nguyễn Văn Minh
(Nguồn: http://vn.360plus.yahoo.com/nguyenvanminh_qdnd

[url=http://www.upanh.com/upanh_nha_ngoai_cam_nguyen_ngoc_hoai_va_liet_si_le_/v/dnbfcc1k4fj.htm][img]http://ni9.upanh.com/b6.s3.d2/25fae40828c378aa9f108e0ebaf3760e_41027829.nhangoaicamnguyenngochoaivaliets.png[/img][/url]
[center]Liệt sĩ Đặc công Lê Hồng Phong – Sn 1949 – Quê quán xã Liên Phương huyện Hạ Hòa tỉnh Phú Thọ
Hy sinh tại mặt trận phía Nam.
Thi hài được chôn cất ở nghĩa trang gần mặt trận.
Đơn vị: C16 – D200C – QK6[/center]
Tình cờ trong chuyến công tác cùng các cựu chiến binh tiểu đoàn đặc công D200c (Quân khu 6) vào Lâm Đồng, Vũng Tàu, Bình Thuận, tôi đã gặp anh Lê Huy Minh, công nhân dầu khí và được nghe, được chứng kiến cuộc tìm kiếm mộ liệt sĩ người anh trai anh, liệt sĩ Lê Hồng Phong. Sau cuộc tìm kiếm này là một câu chuyện ly kỳ, một trận đánh bi tráng tại chi khu Ma Lâm (Hàm Thuận Bắc – Bình Thuận) – một câu chuyện hoàn toàn có thật mà tôi sẽ có dịp chia sẻ cùng bạn đọc tới đây…(Nguyễn Văn Minh)

I.SƠ LƯỢC VỀ GIA ĐÌNH LIỆT SĨ LÊ HỒNG PHONG

[url=http://www.upanh.com/upanh_tim_thay__27_liet_si_nha_ngoai_cam_nguyen_ngo/v/4nh78vdx2zs.htm][img]http://ni9.upanh.com/b3.s24.d2/9fc3b084b8c83a81932a531a2fd36997_40857339.timthay27lietsinhangoaicamnguyen.png[/img][/url]

Quê hương tôi vùng trung du Bắc Bộ, Tỉnh tôi là một tỉnh thuộc diện nghèo của vùng trung du, nhưng người dân quê tôi thì rất giàu tình thân ái, yêu nước, luôn tự hào mình là dân của vùng đất mà từ khi khai thiên lập địa các Vua Hùng đã chọn nơi này, là nơi mà Tổ Mẫu Âu Cơ chọn làm vị trí chia tay với các con cháu để về trời.
Gia đình tôi ở xã Liên Phương huyện Hạ Hòa tỉnh Phú Thọ, ngày xưa khi anh em chúng tôi đứa đã sinh ra, đứa chưa sinh thì bà nội chúng tôi đã nuôi giấu cán bộ cách mạng vượt ngục từ nhà tù Sơn La về xây dựng chiến chiến khu Hiền Lương.
Bố tôi, người thanh niên yêu nước đã tham gia hoạt động cách mạng từ thời tiền khởi nghĩa, hòa bình lập lại ở miền Bắc, bố tôi từng giữ những chức vụ quan trọng của tỉnh Phú Thọ như Trưởng ty Thủy Lợi, Trưởng ty Công An Tỉnh, sau vì sức khỏe yếu bố tôi được Đảng và Nhà nước cho về nghỉ hưu.
Mẹ tôi một hình tượng tiêu biểu của người phụ nữ Việt Nam giỏi việc nước đảm việc nhà, thay chồng nuôi dạy con cái để bố tôi yên tâm công tác.
Bố mẹ tôi sinh được 04 người con:
– Anh cả tôi: Lê Huy Mịch sinh năm 1941
– Chị gái tôi: Lê Thị Kim Trang sinh năm 1945
– Anh tôi: Liệt sỹ Lê Hồng Phong sinh năm 1949
– Còn tôi bé nhất là Lê Huy Minh sinh năm 1957.
Theo tiếng gọi của Đảng, phát huy truyền thống của gia đình khi tổ quốc bị xâm lăng, anh tôi mà sau này là liệt sỹ Lê Hồng Phong đã trích máu từ trái tim mình viết đơn tình nguyện gia nhập vào quân đội nhân dân Việt Nam để đánh Mỹ xâm lược. Lúc đó anh tôi đang học lớp 10 và gần tròn 18 tuổi.
Ngày 23/3/1967 ước mơ của anh tôi được toại nguyện, anh lên đường nhập ngũ, khi ấy tôi vừa tròn 10 tuổi. Hình ảnh anh tôi mặc bộ quân phục mới toanh trông rất oai phong lẫm liệt còn khắc ghi mãi trong trái tim tôi, ngày đó tôi ước gì mình cũng lớn như anh ấy để được mặc quân phục như anh đi đánh Mỹ.
Bố tôi khi tiễn anh lên đường ông đã làm bốn câu thơ tặng anh mà đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in trong đầu:
“Hoa xuân đang độ thắm nồng
Nước non điệp điệp trùng trùng gần xa
Tháng ba, sáu bảy, hai ba.
Gác tình lưu luyến con ra diệt thù”.

[url=http://www.upanh.com/upanh_truy_dieu_27_liet_si_nha_ngoai_cam_nguyen_ngo/v/3nhd9v7xcsp.htm][img]http://ni5.upanh.com/b3.s24.d1/978f7341db3f76ed66352f24c328739d_40857345.truydieu27lietsinhangoaicamnguye.png[/img][/url]

Thế là anh tôi đã trở thành bộ đội cụ Hồ, anh được tuyển chọn vào đội quân tinh nhuệ của bộ đội ta lúc bấy giờ đó là Binh chủng Đặc công, thời đó nghe đến Binh chủng Đặc công mọi người đều kính nể vì các chiến công lừng lẫy của các anh. Huấn luyện được một thời gian, tôi không nhớ là bao lâu thì anh được về phép thăm nhà khoảng một tuần trước khi lên đường đi B (tức là vào Nam ).
Anh về cả nhà tôi vui mừng, bố mẹ tôi như trẻ lại nhưng đối với tôi mừng nhất là được nhà trường cho nghỉ học để ở nhà chơi với anh, là em út nên đi đâu anh cũng cho tôi đi theo. Nhìn anh chững chạc hơn nhiều so với lúc anh còn ở nhà. Đó là nghe mọi người nói vậy chứ tôi thì có biết gì đâu, chỉ đòi theo anh để học võ vì lính đặc công là giỏi võ lắm. Bố mẹ tôi tự hào và hài lòng về anh, tình cảm gia đình tôi lúc đó không có ngòi bút nào có thể tả hết được, vừa tự hào vừa hãnh diện vì có anh song cũng vừa lo âu vừa thương nhớ anh. Tự hào hãnh diện vì có người con đứng trong hàng ngũ tiên phong của quân đội bảo vệ đất nước giải phóng dân tộc, lo âu thương nhớ vì anh mới 18 tuổi, đi chiến trường thì bao nhiêu là gian truân vất vả, nơi hòn tên mũi đạn của quân thù, thương anh phải xa gia đình quê hương làng xóm.
Thời gian nghỉ phép thăm gia đình qua nhanh, anh tôi gác lại tình cảm lưu luyến của bố mẹ, anh chị em, bà con làng xóm trở lại đơn vị làm nhiệm vụ lên đường vào Nam chiến đấu đánh đuổi quân Mỹ xâm lăng. Tôi nhớ thời gian sau đó hầu như tháng nào nhà tôi cũng có thư của anh, thư tuy không dài vì viết vội trên đường hành quân nhưng anh báo về sức khỏe của anh rất tốt và không quên nhắn nhủ bố mẹ giữ gìn sức khỏe, anh,chị công tác tốt và tôi em út phải chăm ngoan và học giỏi, hẹn ngày chiến thắng anh sẽ về và mua quà cho tôi. Lá thư cuối cùng gia đình tôi nhận được của anh là tháng 4/1968, thư viết từ đầu tháng 3 trong thư anh nói là đã đến Quảng Bình, từ đây việc liên lạc sẽ khó khăn nên sẽ ít có thư về, gia đình đừng mong tin anh nhiều, nếu có điều kiện anh sẽ viết thư về và anh cũng không quên động viên bố mẹ ở nhà sống vui vẻ, chúc bố mẹ nhiều sức khỏe chờ tin chiến thắng của anh, hẹn ngày thống nhất anh sẽ trở về bên bố mẹ và gia đình.
Từ đó gia đình không còn nhận đựơc tin tức của anh nữa. Cuối năm 1968 anh cả tôi đang là công nhân viên cũng lên đường nhập ngũ, song đến 1972 thì anh tôi xuất ngũ vì lí do sức khỏe không còn đủ để phục vụ quân đội. Vì lí do sức khỏe và gia đình (anh tôi đã có vợ và ba con nhỏ) nên anh tôi cũng không đi làm công nhân nữa mà trở về quê làm nông nghiệp ở quê hương.
Chị gái tôi cũng là công nhân, nhưng chị tôi kém may mắn hơn người, chị tôi thường xuyên bị bệnh tật nên khi giặc Mỹ leo thang oanh tạc miền Bắc, các cơ quan, xí nghiệp phải đi sơ tán, chị tôi không thể theo cơ quan được nữa và xin về mất sức ở với bố mẹ. Khi tôi lập gia đình thì chị ở với vợ chồng tôi (vì chị tôi không lập gia đình). Còn tôi được bố mẹ cho ăn học ở các trường cấp 1, 2 và đang học dở cấp 3 thì tôi được Đảng và Nhà nước cho đi học nghề ở Tiệp Khắc. Trong khi đang học ở nước ngoài thì được tin đất nước ta được hoàn toàn giải phóng. Tôi vội viết thư về nhà hỏi tin tức của anh tôi nhưng bố tôi viết thư sang nói là vẫn chưa có tin tức gì của anh tôi cả, có thể anh tôi vẫn còn làm nhiệm vụ đặc biệt nào đó nên chưa thể đưa tin về gia đình được. Cuối năm 1975 tôi nhận được thư của bạn bè tôi ở nhà gửi sang báo tin anh tôi đã hy sinh rồi. Nhận được tin này tôi buồn lắm, bố mẹ tôi mất đi một người con trung hiếu, tôi mất đi một người anh yêu quí, nhân hậu, dòng họ nhà tôi mất đi một chàng trai nhanh nhẹn có tài có đức Tổ quốc mất đi một công dân yêu nước.
Mất anh rồi tự nhủ lòng mình sống sao cho xứng với sự hy sinh của anh, sẽ thay anh chăm sóc bố mẹ già, chị yếu đau và làm tròn bổn phận với dòng họ.
Năm 1978 tôi ra trường và trở về tổ quốc, rất vui mừng được gặp bố mẹ, anh, chị và các cháu. Song nỗi buồn không thể quên là tôi đã mất một người anh, tôi luôn tự hỏi anh tôi hy sinh vì dân vì nước, nhưng anh hy sinh ở đâu, thi thể anh có được chôn cất tử tế hay không? Tôi và gia đình muốn đi tìm ngay phần mộ của anh để chôn cất anh theo phong tục quê nhà.

II. HÀNH TRÌNH TÌM KIẾM HÀI CỐT LIỆT SĨ LÊ HỒNG PHONG

[url=http://www.upanh.com/upanh_dua_ls_le_hong_phong_ngoai_cam_nguyen_ngoc_ho/v/0nhcavcx9en.htm][img]http://ni0.upanh.com/b1.s25.d1/517a6d96d7acb879dc0623e1ce7c86de_40857310.dualslehongphongngoaicamnguyenng.png[/img][/url]

Nhưng tôi biết tìm mộ anh tôi ở đâu? Khi mà tôi đi gõ của của các cơ quan chức năng thì chỉ nhận được câu trả lời là “Điều kiện chiến tranh mong anh và gia đình thông cảm”.
Thế rồi bố mẹ, anh, chị tôi lần lượt ra đi. Trước khi nhắm mắt xuôi tay bố mẹ tôi đều trăn trối lại cho tôi “Còn sống con hãy cố gắng đi tìm hài cốt của anh con về đặt gần bên bố mẹ cho vong hồn anh con được ấm áp, khi còn sống anh con không được ở gần bố mẹ thì ở dưới suối vàng bố mẹ mong được ở gần anh con”. Thời gian cứ thế trôi đi, tôi lập gia đình và sinh con, cuộc sống quấn theo dòng chảy. Do yêu cầu công tác vợ chồng tôi phải chuyển vào thành phố Vũng Tàu sinh sống và làm việc.
Thực sự từ năm 2000 trở về trước điều kiện và kinh tế để đi tìm mộ của anh tôi quả là khó khăn, ngoài khả năng của chúng tôi quả đúng như lời các cụ xưa nói “lực bất tòng tâm”.
Đầu năm 2002 tôi tìm được anh thương binh tên là Phạm Ngọc Các, anh Các ở cách nhà tôi chừng 20 km là người cùng nhập ngũ một ngày với anh tôi, cùng đi B một ngày. Nói chung là anh cùng sống với anh tôi từ lúc đi bộ đội cho đến lúc nhìn thấy anh tôi hy sinh. Tin tức của anh Các cho tôi biết cũng chỉ giúp được phần nào, bởi thời gian đi qua đã khá lâu mà vật đổi sao dời, thậm chí tên địa phương hồi đó anh ở rừng về nên không biết rõ chính xác. Anh nói anh tôi hy sinh ở chi khu Mai Lâm gần ga Mường Mán mà trên thực tế tôi đi tìm hiểu thì hai địa phương đó cách nhau khoảng 30 km. và cũng không có chi khu Mai Lâm mà chỉ có đồn Thiện giáo ở thị tứ Ma Lâm.
Tia hy vọng tìm hài cốt của anh tôi như ngọn đèn leo lét trước gió. Cầm tờ giấy báo tử của anh trên tay tôi càng thất vọng khi chỉ có vài dòng đơn giản:
Hy sinh tại mặt trận phía Nam .
Thi hài được chôn cất ở nghĩa trang gần mặt trận.
Đơn vị: C16 – D200C – QK6.
Tôi biết mặt trận phía Nam là ở đâu? Nghĩa trang gần mặt trận là nghĩa trang nào? Trên mộ trí của anh tôi có ghi tên tuổi quê quán hay không? QK6 gồm bao nhiêu tỉnh và bao nhiêu mặt trận? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra nhưng chẳng có câu trả lời nào, thật là tuyệt vọng!
Đầu năm 2007 loạt bài viết về tìm mộ liệt sĩ nhờ các nhà ngoại cảm trên báo An ninh làm xôn xao bạn đọc với nhiều tình tiết đặc biệt. Trước đây tôi cũng đã từng nghe nói đến một số hiện tượng lạ nhưng không được chứng kiến thực tế nên không có lòng tin về vấn đề này. Sau đó tôi có lên mạng và tìm hiểu được thêm một số thông tin của các nhà ngoại cảm và có cả số điện thoại, tôi có ghi số máy của một số nhà ngoại cảm này song chắc là không duyên nên không được gặp nhà ngoại cảm nào cả. Duy nhất một lần gặp được nhà ngoại cảm Trần Văn Tía, ông khuyên nên tâm niệm, hương hoa, một thời gian rồi hãy tiến hành tìm kiếm, hiện tại ông rất bận nên chưa có điền kiện giúp được.
Tháng 10/2007 cô Bùi Thị Thu Hằng quê ở Thái Bình nhưng đang sinh sống và làm việc tại Vũng Tàu và là hàng xóm của gia đình tôi đã tìm thấy mộ phần của chú ruột là liệt sỹ Bùi Đình Toán hy sinh năm 1965 tại Khánh Hòa hiện đang an táng tại nghĩa trang Cam Ranh trong khu mộ những liệt sỹ chưa biết tên đồng thời tìm được ông chú ruột bị thất lạc khi mới 08 tháng tuổi nhờ tài năng đặc biệt của nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài.Chúng tôi đến chia vui với gia đình cô, thật là hạnh phúc khi nhà cô vừa tìm được người sống bị thất lạc lại vừa tìm được hài cốt của liệt sỹ đã hy sinh từ năm 1965, đúng là một kỳ tích hiếm có. Nghe kể chuyện xong vợ chồng tôi xin địa chỉ và số điện thoại của nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài. Hy vọng tìm được hài cốt của anh tôi lại bùng lên trong tôi, mặc dù chúng tôi chưa được gặp trực tiếp nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài.

[url=http://www.upanh.com/upanh_tim_thay__27_liet_si_nha_ngoai_cam_nguyen_ngo/v/dnh2evaxaef.htm][img]http://ni6.upanh.com/b1.s13.d3/53057a65f57548f898287cf16fccd48d_40857326.timthay27lietsinhangoaicamnguyen.png[/img][/url]

III. NHẬT KÝ ĐI TÌM HÀI CỐT LIỆT SĨ LÊ HỒNG PHONG
Ngày 07/11/2007(28/9 Đinh Hợi) vợ chồng tôi ra Hà Nội tìm gặp nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài, tại số 1 Đông Tác – Kim Liên – Đống Đa – Hà Nội.
Sau khi nghe trình bày và đề nghị xin được giúp đỡ chị Hoài trả lời: “Hiện nay có rất nhiều thân nhân liệt sĩ muốn tìm hài cốt của người thân qua các nhà ngoại cảm cho nên anh và gia đình hãy đăng ký với Trung tâm chờ đến lượt, Trung tâm sẽ thông báo cho anh biết lúc đó anh đến em sẽ giúp đỡ”.
Hai vợ chồng tôi cố năn nỉ và thuyết phục chị Hoài vì chúng tôi ở rất xa mãi tận Vũng Tàu ra, đi lại tuy không khó khăn nhưng cũng vất vả, hơn nữa vợ chồng tôi đều là công nhân viên chức nhà nước nên thời gian rất hạn hẹp mong chị cố gắng tạo điều kiện giúp đỡ, phần nữa đã gần 40 năm gia đình tôi đã nhiều lần đi tìm kiếm nhưng chưa có kết quả gì. Nay trong gia đình tôi chỉ còn duy nhất vợ chồng tôi có điều kiện để đi tìm anh tôi. Nghe xong chị Hoài đồng ý giúp đỡ vợ chồng tôi, cho vợ chồng tôi được phép ngồi áp vong ngay chiều hôm đó, tại số 01 Đông Tác. Suốt buổi chiều vợ chồng tôi ngồi áp vong cùng một số gia đình đăng ký đã đến lượt, mọi người đều toại nguyện là gặp vong của nhà mình riêng nhà tôi không có kết quả. Hết giờ làm việc chị Hoài hỏi vợ chồng tôi nghỉ ở đâu? Tôi nói từ đây về quê tôi 170 km, công việc thì chưa có kết quả chắc chúng tôi đi thuê nhà nghỉ ngày mai xin được tiếp tục. Nghe vậy chị nói chỗ nhà em đang ở nhờ rất rộng rãi anh chị có thể về đó nghỉ ngơi tối đến nếu có cơ duyên thì em sẽ giúp anh chị. Chúng tôi mừng quá vội vàng đi cùng chị về nhà, sau bữa cơm tối và tắm rửa xong ngồi uống nước, chị nói: “Anh chị chuẩn bị đi, em sẽ vận dụng khả năng của mình để đối thoại với vong linh liệt sỹ nhà anh”. Sau một lúc tĩnh tâm chị Hoài tay cầm bút ghi lại những gì chị đã nghe được khi đối thoại với vong của liệt sỹ. Vong của anh tôi cho biết mọi thông tin về gia đình, về bản thân anh, anh đi bộ đội cùng với ai? Hiện nay người này sống ở đâu anh đều biết rõ. Ai là người biết anh hy sinh như thế nào, hy sinh ở khu vực nào, nếu tìm được người tên là Nhiễm, Diễn hay là Nguyễn gì đó (do chị Hoài không nghe được rõ) người này sẽ biết chính xác hơn “Sau này khi đến Ma Lâm tôi mới gặp ông Diễm, chính ông là người cho tôi biết những thông tin quan trọngthời kỳ tháng 03/1969 ” và anh còn cho biết sau khi hy sinh thi thể của anh cùng nhiều đồng đội khác bị phía bên kia gom về sào huyệt của chúng như thế nào? Anh và đồng đội anh không được chôn cất theo phong tục Việt Nam mà bị vùi lấp trong một hố sâu cho đến bây giờ vẫn chưa được quy tập về nghĩa trang. Khi đề cập đến vấn đề hài cốt của anh, anh trả lời việc tìm kiếm là cực kì khó khăn,vất vả đã gần 40 năm nằm bên đồng đội, hiện hài cốt đã dần dần trở về cát bụi nên đừng đi tìm nữa.
Tuy biết được những thông tin như vậy nhưng vợ chồng tôi vẫn quyết tâm tìm kiếm bằng được nơi anh nằm để đưa anh về quê hương dù chỉ là nắm đất. Buổi chiều, ở chỗ áp vong tôi thấy các gia đình đều có bốn năm người nên có kết quả, còn gia đình tôi chỉ có hai vợ chồng nghĩ vậy nên tôi gọi điện về quê cho hai đứa cháu ruột và hai đứa em con cô con chú ruột tôi xuống Hà Nội để giúp tôi ngồi áp vong.

[url=http://www.upanh.com/upanh_truy_dieu_27_liet_si_nha_ngoai_cam_nguyen_ngo/v/7nhdcv3x0sw.htm][img]http://ni8.upanh.com/b2.s15.d1/8df004c3500d81700a2846c84ec7b7e0_40857358.truydieu27lietsinhangoaicamnguye.png[/img][/url]

Ngày 8/11/2007(29/9 Đinh Hợi) buổi sáng hai vợ chồng tôi đi cùng chị Hoài xuống cơ quan (số 01 Đông Tác) để áp vong, cũng như chiều hôm trước vợ chồng tôi không đạt kết quả gì. Buổi chiều sau khi tăng cường lực lượng hai vợ chồng tôi, hai đứa em, hai đứa cháu cùng ngồi để mong vong anh tôi về cho biết thông tin nhưng cuối cùng cả gia đình tôi đều thất vọng vì không đạt kết quả gì. Chị Hoài động viên chúng tôi: “Anh chị cứ bình tĩnh bởi liệt sĩ nhà anh rất trầm tính và rất hiền hậu, anh ấy chắc không muốn anh chị vất vả, tốn kém nên không cho thông tin anh chị cứ về chịu khó hương đèn khấn anh ấy chắc anh sẽ động lòng và cho anh chị thông tin thôi”. Chúng tôi cảm ơn chị Hoài, hẹn chị vài ngày sau gặp lại và thuê xe về quê ngay lúc đó. Về quê mà trong lòng tôi không yên, bao nhiêu ý nghĩ trong đầu xáo trộn.
Ngày 10/11/2007(1/10 Đinh Hợi) vợ chồng tôi xuống xã Lang Sơn cách nhà tôi khoảng 20km nơi anh thương binh Phạm Ngọc Các đang sinh sống, gặp anh, nhìn thấy anh tuy là thương binh nhưng anh còn sống trở về còn anh tôi… nước mắt tôi tự rơi, trong đầu tôi tự hỏi sao anh tôi không trở về dù anh có bị làm sao thì gia đình tôi vẫn hạnh phúc vô cùng, ý nghĩ đó lại càng thôi thúc tôi đi tìm anh. Tôi có trao đổi với anh Các một số thông tin mà nhà ngoại cảm cung cấp, anh Các xác nhận và anh cũng nói: “Điều kiện chiến trường lúc bấy giờ làm sao khác được anh cũng đau lòng lắm em ạ”. Anh không dám nói sợ tôi buồn nhưng sau cùng thì anh cũng nói thật: “Đi tìm Phong thực sự là đi tìm kim đáy biển lính đặc công vào trận không quần, không áo, không giấy tờ khi hy sinh dù bên ta hay bên địch chôn cất hay vùi lấp thì cũng chỉ là xác chết không danh tính”. Nghe nói vậy tôi càng buồn, càng buồn lại càng quyết tâm đi tìm anh tôi bằng được. Chia tay anh Các, vợ chồng tôi ra về. Về nhà ngồi tập hợp được thông tin mà tôi đã tìm được qua nhà ngoại cảm và qua anh Các quy thành một mối và suy nghĩ xem mình bắt đầu đi từ đâu và nhờ nhà ngoại cảm như thế nào để đỡ mất thời gian của nhà ngoại cảm mà lại hiệu quả nhất cho mình.
Ngày 13/11/2007 (ngày 4/10 Đinh Hợi) vợ chồng tôi cùng vợ chồng đứa cháu ruột lại xuống Hà Nội để gặp nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài ở số 01 Đông Tác xin ngồi áp vong mong mỏi gặp vong của anh tôi. Nhưng buổi sáng hôm đó không gặp được chị Hoài, ở đó chúng tôi gặp một người tên là Hưu bà nói tôi cũng là Nhà ngoại cảm đây, cô Hoài bận việc khác không đến làm việc, tôi thay cô ấy và bà đồng ý cho chúng tôi ngồi áp vong. Ngồi từ 7giờ 30 đến 10 giờ không đạt được kết quả gì, tôi nhờ bà giúp đỡ, bà nhận lời và ngồi xuống, chỉ chưa đầy một phút người bà lắc lư, bà nói với chúng tôi liệt sỹ đã nhập vào tôi rồi các anh, các chị hỏi đi. Các cháu tôi hỏi chú ơi ngày chú hy sinh có phải là ngày mà chú, cháu con vẫn làm giỗ cho chú không?. Bà lắc đầu trả lời: “ Không, không đúng”. Tôi hỏi vậy ngày anh hy sinh là ngày nào? Bà không trả lời, cháu tôi hỏi vậy chú hy sinh ngày 01/03 à? bà lắc đầu cháu tôi hỏi tiếp đến ngày 16/03 thì bà gật đầu.Vợ tôi hỏi thêm một số thông tin khác về gia đình, nhà cửa bà đều trả lời chôi chảy nhưng chẳng chính xác được phần trăm nào cả, trả lời theo kiểu:“Nhà anh cửa nhìn ra cổng, nóc chổng lên trời”. Chúng tôi quá thất vọng về nhà ngoại cảm này, thậm trí tôi nghi ngờ cả Liên hiệp khoa học UIA, nghi ngờ cả chị Hoài. Buổi chiều hôm ấy chúng tôi không đến ngồi áp vong nữa, tôi thầm nghĩ ‘xin lỗi quí cơ quan và chị Hoài’, cơ quan UIA chỉ là hư danh vậy thôi sao? Liên hiệp khoa học, trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người, mà có những Nhà ngoại cảm như bà Hưu???.Một Nhà ngoại cảm“tài ba” chỉ một phút mà vong đã nhập ngay vào bà, bà có trình độ “tuyệt kỹ” vừa cho vong nhập vào mình vừa tỉnh táo hướng dẫn cho thân nhân vong cách hỏi và nói chuyện với vong. Không biết tôi nói kiểu vong nhập như bà Hưu là lừa đảo có đúng không? Nếu cứ gặp ngoại cảm kiểu bà Hưu này thì chẳng mang lại kết quả gì mà còn bị“tiền mất tật mang”nữa là khác. Đang có niền tin, hy vọng tìm mộ anh mình, gặp bà Hưu làm cho tôi nhụt mất một phần ý trí. Sau này khi công việc tìm mộ liệt sỹ của gia đình tôi thành công mỹ mãn ngồi viết bài này tôi vẫn thầm mong các gia đình thân nhân liệt sỹ đến áp vong ở 01 Đông Tác không phải gặp bà “ngoại cảm” Hưu nữa. Tôi không dám can thiệp vào nội bộ UIA, nhưng nếu những “ngoại cảm” như thế còn tồn tại thì cách nhìn vào trung tâm của nhân dân sẽ bị méo mó, sai lệch đi rất nhiều. Bởi hiện nay có rất nhiều trường hợp lợi dụng, tự phong là ngoại cảm để lừa bịp kiếm tiền bất chính. Nếu có khả năng thật sự thì phát huy để giúp ích cho đời, bằng không thì hãy lao động chân chính mà mưu sinh và Trung tâm cũng nên cảnh giác kẻo bị lợi dụng.
Ngày 14/11/2007 (ngày 5/10 Đinh Hợi) Tuy rằng ngày 13 tôi bị giao động về tư tưởng, nhưng các cụ xưa đã nói:“Có bệnh thì vái tứ phương” chúng tôi vẫn mong gặp chị Hoài, buổi sáng chúng tôi lại đến 01 Đông Tác đến nơi, may quá chúng tôi gặp chị Hoài. Chị cho chúng tôi ngồi áp vong ngay, buổi sáng qua đi nhanh chóng chúng tôi chẳng nhận được kết quả gì. Đến buổi chiều lúc 15h 30 phút vong của anh tôi về nhập vào vợ tôi mừng mừng, tủi tủi anh em chú cháu nói chuyện với nhau tuy đó chỉ là vong của người đã khuất nhưng tôi cảm thấy ấm áp lạ thường.(Chứ không như hôm trước anh tôi nhập vào bà “ngoại cảm” Hưu).
Tình cảm anh em bao nhiêu năm cách biệt âm-dương
Tôi hỏi anh: Ngày giỗ của anh em làm theo giấy báo tử có đúng ngày anh hy sinh không?
Anh trả lời: “Đúng, anh hy sinh lúc 2h ngày 22 tháng 3 năm 1969 tức là ngày 5 tháng 2 năm Kỷ Dậu”
Tôi hỏi anh: Vậy ngày giỗ, ngày tết em đốt giấy tiền, vàng mã, quần áo gửi cho anh anh có nhận được không ?
Anh trả lời: “Có, nhận được hết, cảm ơn các em”
Tôi hỏi anh: Ở quê nhà em đã quy tập hết mồ mả của ông bà, bố mẹ, anh chị vào một khu rồi anh có biết không? Khu mộ của nhà mình có được yên ổn không.
Anh trả lời: “Anh đã biết, tất cả đều bình thường đừng lo lắng gì”
Tôi hỏi anh: Trong khu đó em có xây cho anh một ngôi mộ anh có về đó không?
Anh trả lời: “Anh biết, nhưng anh không về chỉ thỉnh thoảng về vào những ngày tết”
Tôi nói với anh: Trước đây khi bố mẹ, anh chị còn sống đếu mong muốn đi tìm mộ của anh nhưng vì nhiều lí do và điều kiện không cho phép nên chưa tìm được, nay thực hiện di nguyện của bố mẹ cộng với mong muốn của vợ chồng em là tìm và đưa hài cốt của anh về, giờ đây gặp anh em mong anh dẫn đường chỉ lối cho em để em tìm được và đưa anh về với bố mẹ.
Anh trả lời tôi: “Khó khăn lắm em ơi, anh ở đó có nhiều bạn bè đồng chí lắm đã gần 40 năm rồi anh không muốn em vất vả vì anh nữa mặc dù bọn anh vẫn chưa được quy tập về nghĩa trang đâu”.
Tôi nói với anh: Anh ạ! Anh và các liệt sỹ đã hy sinh vì dân vì nước nay tổ quốc mình đã thống nhất vậy mộ phần của các anh phải được đặt ở nơi xứng đáng để đời sau và nhiều đời sau nữa ghi nhận công lao xương máu của các anh còn hiện tại mộ phần chưa được quy tập, vài chục năm nữa tấm bằng Tổ quốc ghi công và tờ giấy báo tử của các anh nhòe đi, nát đi thì còn ai biết đến công lao của các anh ngoài những người thân trong gia đình?.
Anh im lặng không nói gì!
Tôi nói tiếp: Anh có linh thiêng thì đưa đường chỉ lối cho em, em hứa với anh dù khó khăn gian khổ, dù tốn kém đến đâu thì em vẫn quyết tâm đưa anh về dù chỉ còn nắm đất và nếu ở cùng anh có bao nhiêu đồng chí đồng đội thì em thề cũng nguyện rước tất cả các anh về nghĩa trang nơi yên nghỉ cuối cùng, nơi an nghỉ cuối cùng của các anh phải là nơi đàng hoàng trang nghiêm xứng đáng với sự hy sinh của các anh.
Sau cùng thì anh tôi cũng đồng ý cho tôi đi tìm anh, nhưng anh chỉ vào nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài và nói: “Nhờ qua cô giúp ấy anh sẽ chỉ cho em”. Sau đó vong anh tôi ra đi không nói chuyện với chúng tôi nữa. Hết thời gian cho phép vợ chồng tôi quay về Vũng Tàu nơi chúng tôi đang sinh sống và công tác. Vì điều kiện làm việc trên biển nên tôi lại đi làm sau 16 ngày tôi trở về và quyết định một lần nữa ra Bình Thuận để xác định rõ vị trí mà anh tôi hy sinh đồng thời lần tìm xem có được thông tin gì trong thời kỳ đầu năm 1969 nữa không.
Ngày 12/12/2007 (3/11 Đinh Hợi) Tôi ra Bình Thuận đến Sở LĐTB&XH Tỉnh xin giấy giới thiệu xuống huyện Hàm Thuận Bắc nơi mà theo tin tức thu thập được khả năng anh tôi hy sinh ở chiến trường này. Khi đến Sở LĐTB&XH tôi may mắn biết thêm được một thông tin ông Nguyễn Văn Bổng đã về hưu nguyên là Tiểu đoàn Trưởng tiểu đoàn 200C tức là Tiểu đoàn của anh tôi ngày trước. Tôi tìm đến nhà ông, ông tiếp tôi rất thân mật như gặp lại anh tôi vì ông biết rất rõ về anh tôi. Anh tôi là lính của ông trước đây, ông còn cho biết chính ông là người đã chỉ huy trận đánh mà anh tôi tham gia và hy sinh nhưng ông bị thương nặng ngay khi bước vào trận nên không biết gì hơn, ông giới thiệu cho tôi một người tên là Đỗ Ngọc Diễm cũng là người của tiểu đoàn 200C trước đây, hiện đang sinh sống ở ấp Bầu Lâm xã Hàm Chính huyện Hàm Thuận Bắc. Ông Diễm lúc đó là chính trị viên phó Đại đội 19 (anh tôi Đại đội 16 cùng Tiểu đoàn mà Tiểu đoàn này chỉ có 3 Đại đội). Gặp ông Diễm ông cho biết theo nguồn tin của cơ sở lúc bấy giờ hầu hết thi hài của các liệt sĩ đều bị phía bên kia thu gom rồi vùi xuống kiểu hố chôn tập thể. Thông tin này rất phù hợp với thông tin của nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài đã cung cấp khi tôi còn ở Hà Nội. Ông nói tiếp, theo lời của các cán bộ của các cấp ở địa phương thì toàn bộ hài cốt của các liệt sĩ ở khu vực này đều đã được thu gom về nghĩa trang của Tỉnh từ năm 1982 theo chủ trương của Đảng và Nhà nước, song theo nguồn tin của nhân dân địa phương thì họ vẫn tin là hài cốt vẫn chưa được quy tập hết, cụ thể còn khoảng đất chừng 50 – 60 m2 tuy là đất canh tác nhưng không ai canh tác mà vẫn còn để trống, hàng năm Tết và ngày 27/7 thì ông cùng một số cựu chiến binh vẫn đến để thắp hương tưởng niệm. Ông còn cho biết đã 5- 6 năm nay ông đề nghị với các cấp có thẩm quyền xây dựng cho một tấm bia tưởng niệm cho các liệt sĩ nhưng vẫn chưa được đáp ứng và chỉ được trả lời đã thu gom hết toàn bộ rồi còn gì mà phải xây bia. Tôi nhờ ông Diễm dẫn tôi đến khu đất đó, trên đường đi tôi ghé vào Phòng Nội vụ huyện Hàm Thuận Bắc ở đây tôi gặp anh Long là cán bộ của Phòng, tôi đưa giấy giới thiệu và giấy báo tử và trình bày xin tìm mộ liệt sỹ theo phương pháp nhờ nhà ngoại cảm. Nghe xong anh Long cho biết là khu vực này theo báo cáo đã thu gom hết nếu gia đình muốn tìm theo sự hướng dẫn của nhà ngoại cảm thì cứ làm theo ý nguyện, gặp khó khăn gì thì Phòng sẽ có kế hoạch giúp đỡ. Làm việc với Phòng song ông Diễm dẫn tôi ra khu đất mà tôi yêu cầu trên đường đi ông Diễm có ghé nhà ông Võ Sĩ ông này nguyên là Đội trưởng Đội thu gom hài cốt liệt sỹ của huyện Hàm Thuận Bắc năm 1982. Ông Diễm và ông Sĩ dẫn tôi ra khu đất, đến nơi ông Sĩ vẫn khẳng định rằng theo như báo cáo của các tổ thu gom hồi đó (1982) khu vực này đã thu gom hết rồi, đừng có tìm kiếm làm gì cho mất công.
Nhìn mảnh đất nhỏ cỏ mọc nằm lọt giữa cánh đồng lúa mênh mông lòng tôi se thắt không biết anh mình còn nằm đây không, hay đã được thu gom đi rồi người nói đã đưa đi, kẻ nói vẫn còn đó không biết nghe ai đây?
Tôi lấy máy điện thoại gọi cho nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài nói với chị rằng:
“Chị Hoài ơi! Tôi đang đứng ở khu vực mà theo dân nói trước đây bọn Mỹ – Ngụy chúng đã vùi xác anh tôi ở khu này chị giúp tôi xem anh tôi còn ở đây hay đã được thu gom đi rồi”.
Chị trả lời: “Anh chờ cho một phút”.
Rồi chị nói với tôi: “Anh ơi, anh đi tìm mộ liệt sĩ chứ có phải đi bốc mộ có sẵn đâu mà anh đi chỉ có một mình không lễ nghi nhang đăng hoa quả thì làm sao anh tìm được”.
Song chị lại nói: “Anh nghe em hỏi nhé, trước mặt anh cách khoảng 7-8m có một người đàn bà đúng không?”
Tôi trả lời: Có.
Chị hỏi tiếp: “Phía tay phải người đàn bà có một người đàn ông đúng không”?
Tôi trả lời: Đúng.
Chị hỏi tiếp: “Phía tay trái người đàn bà cũng có một người đàn ông nữa đúng không? và ông này đang đội mũ trên đầu đúng không?”
Tôi trả lời: Có.
Chị lại nói tiếp: “Vì anh không có chuẩn bị gì nên em rất khó xác định bây giờ anh hãy đi mua một bó nhang về thắp 7 cây nhang anh khấn thần linh, long mạch, thổ địa và vong hồn liệt sĩ nhà anh cùng tất cả liệt sĩ ở nơi đó rồi tung nhang lên trời và gọi điện lại cho em”.
Tôi vội mua nhang về và tự nhiên không đứng trên đường nữa mà đi xuống khoảng đất trống cỏ mọc. Đứng đó tôi thắp 7 nén nhang và làm như lời chỉ dẫn của chị Hoài, khi khấn đến tên anh tôi, thì hai dòng nước mắt tôi tuôn trào có lẽ lời kêu khấn của tôi anh tôi đã nghe được. Chắc do quá xúc động nên tôi quên lời dặn của chị Hoài là tung nhang lên trời mà tôi lại đem cắm xuống đất. Làm xong mọi việc tôi gọi điện cho chị Hoài nói đã làm đúng theo lời chỉ dẫn của chị.
Chị trả lời tôi: “Anh ơi sao em nói anh khấn xong tung nhang lên anh không làm mà lại đem cắm xuống đất? Làm cho em khó xác định quá”.
Tôi nói: Chắc vì quá xúc động nên tôi đã làm sai bây giờ tôi nhổ nhang tung lên nhé.
Chị nói: “Thôi anh đừng nhổ lên nữa cứ đứng im nghe em hỏi.
– Phía Đông có một dòng nước nhỏ nhưng chảy mạnh, có không anh”?
Tôi trả lời: Có.
– “Phía Tây: Qua cánh đồng rộng rồi mới có xóm nhà, đúng không”?
Tôi trả lời: Đúng.
– “Phía Nam qua một cánh đồng nhỏ hơn phía Tây là khu nhà xây to đẹp và cả chợ nữa có đúng không anh”?
Tôi trả lời: Đúng, qua một cách đồng nhỏ hơn phía Tây thì có nhiều nhà xây to đẹp, còn chợ tôi không xác định được vì tôi không nhìn thấy.
– “Phía Bắc có 4,5 ngôi nhà nhỏ nhưng từ chỗ anh đứng đến chỗ đó cũng phải đi qua 5,6 thửa ruộng trồng lúa, đúng không”?
Tôi trả lời: Đúng.
– “Phía Đông trước mặt anh có một hàng cây em không rõ là cây phi lao hay cây dừa, chỉ biết thuộc loại cây lá nhỏ đang bị gió làm lung lay đúng không?- ở gần chỗ dòng nước chảy ấy”.
Tôi trả lời: Đúng rồi có mấy cây dừa.
Chị nói: “Anh ạ! em khẳng định 100% liệt sĩ nhà anh còn nằm đâu đó quanh chỗ anh đứng, nhưng em chưa biết cụ thể chỗ nào mà không chỉ có một mình liệt sĩ nhà anh đâu, đông lắm chắc phải 25- 30 chục liệt sĩ gì đó em chưa xác định chính xác được. Bây giờ anh về chuẩn bị mọi thứ em ghi trong tờ giấy đã đưa cho cô Hằng (người hàng xóm đã tìm thấy mộ chú liệt sĩ và chú thất lạc) và các phương tiện tìm kiếm như thước dây, la bàn, cuốc xẻng và gọi điện cho em, em sẽ giúp anh tìm. Còn bây giờ liệt sĩ nhà anh đã đi rồi không nói chuyện với em nữa, em không giúp gì thêm cho anh đâu”. Nói xong chị cúp máy.
Hy vọng tìm thấy anh tôi càng ngày càng sáng lên rõ nét. Tôi quay lại Phòng Nội vụ gặp anh Long nói tôi về Vũng Tàu chuẩn bị mọi thứ rồi sẽ trở lại tìm anh tôi ngay và đề nghị anh cho người giúp đỡ trong khi tìm kiếm. Tôi cũng đã nói chuyện với ông Diễm toàn bộ sự việc mà nhà ngoại cảm đã giúp và đề nghị ông cùng các cựu chiến binh tham gia. Ông rất phấn khởi và hưởng ứng nhiệt liệt.
Tôi trở về Vũng Tàu cùng gia đình chuẩn bị đầy đủ mọi phương tiện và vật chất theo như nhà ngoại cảm đã hướng dẫn, sẵn sàng lên đường tìm anh tôi.
Ngày 15/12/2007(6/11 Đinh Hợi) khi đã chuẩn bị sẵn sàng vợ chồng tôi cùng con rể và một người cháu lên xe ra Bình Thuận đến mảnh đất mà tôi đã xác định được hôm trước nhờ qua nhà ngoại cảm. Trên đường đi tôi gọi cho nhà ngoại cảm Ngọc Hoài nói rõ tình hình đã chuẩn bị sẵn sàng chị nói chị cũng đã chuẩn bị sẵn sàng giúp tôi song phải qua 13h thì chúng tôi mới được tiến hành làm lễ thắp hương để động thổ khi nào xong điện lại cho chị ấy.
Xe của chúng tôi đến Hàm Thuận Bắc khoảng 10h 30 phút, tới nơi ông Diễm và 03 nữ cựu chiến binh và cũng là những người đồng đội cũ của anh tôi (03 nữ cựu chiến binh trước đây ở Đội cứu thương của Tiểu đoàn) đã chờ sẵn chúng tôi ở đó, còn phía Phòng Nội vụ ngoài anh Long còn có 03 thanh niên xung kích của thị trấn Ma Lâm. Quá 13h theo sự hướng dẫn của nhà ngoại cảm vợ chồng tôi cùng con cháu và tất cả mọi người tập kết đến hiện trường (tức là mảnh đất hôm 12/12 tôi đã nhờ nhà ngoại cảm xác định) chúng tôi đặt đồ lễ xuống thắp hương và khấn vái theo sự hướng dẫn của nhà ngoại cảm Ngọc Hoài. Làm xong mọi thủ tục tôi gọi điện thoại cho chị Hoài nói ở trong này chúng tôi đã hoàn tất mọi việc theo yêu cầu của chị và nhờ chị giúp đỡ.
Chị trả lời: “Ngoài này em cũng đã làm xong mọi thứ cần thiết anh nói chị ấy (tức vợ tôi) ngồi nhập định rồi em sẽ mời vong của liệt sỹ về nhập vào chị, chị sẽ chỉ chỗ cho anh đào”.Tôi và vợ tôi làm đúng theo lời chỉ dẫn của chị Hoài song đã gần 20 phút trôi qua mà vẫn không có kết quả gì, tôi lại gọi điện cho Chị Hoài và nói ở đây quá đông người, gió lớn, nắng to phải căng bạt che, tiếng ồn lớn lắm nên việc áp vong vào vợ tôi là không thể nào thực hiện được.
Chị trả lời tôi: “Vậy bây giờ anh nghe em hỏi đây nếu đúng thì em sẽ hướng dẫn tiếp.
– Hiện tại 2 anh chị ngồi đối diện nhau qua mâm lễ đúng không” ?
– Tôi trả lời : Đúng.
– Chị hỏi: “Bây giờ anh đo cho em từ chân chị đến mâm lễ có được 70cm không”?
Tôi lấy thước dây ra đo thì không sai 1cm nào vội trả lời: Đúng.
– Chị nói: “Bây giờ quay lại sau lưng anh có một nhóm người đàn bà khoảng 4 hay 5 người gì đó và trong số đó có một người mặc áo màu hồng đúng không”?
Tôi quay lại thì quả nhiên có 4 hay 5 người đàn bà sau lưng tôi cách khoảng 2,5 – 3m, thế là tôi bật loa điện thoại lên yêu cầu mọi người yên lặng cùng nghe và tôi trả lời chị Hoài là có một người mặc áo màu hồng.
Chị nói: “Anh nói với người mặc áo hồng đứng yên để em làm chuẩn”
Nghe vậy mọi người đều đứng yên lặng, chị Tám người mặc áo hồng đứng yên như chào cờ.
– Vì sao cô ấy ở Hà Nội mà sao biết được tôi mặc áo màu hồng ở đây- Chị Tám nói.
Chị Hoài nói tiếp: “Anh lấy thước dây và đặt la bàn xuống đất để xác định rõ phương hướng đi”
Tôi làm theo sự chỉ dẫn của chị Hoài.
Chị Hoài nói tiếp: “Bây giờ anh đo từ chân chị mặc áo hồng về hướng chính tây 3,70 m và cắm cọc chuẩn ở đó”
Tôi và con tôi vội làm theo sự hướng dẫn của chị Hoài.
Chị hỏi: “Anh đã làm xong chưa”
Tôi trả lời: Đã xong.
Chị Hoài hỏi tiếp: “Hiện tại chếch về phía tây nam có 2 người đàn ông đúng không”
Tôi trả lời: Có, có 2 người đàn ông đứng đó.
Chị Hoài nói tiếp: “Bây giờ anh đo từ chỗ cọc 3,70m đến chân người đàn ông thứ nhất xem có đủ 2,70m không nhé nếu đúng em sẽ chỉ tiếp”
Tôi vội đo từ chỗ cắm cọc chuẩn đến chân người đàn ông thứ nhất thì đúng 2,70m không lệch 1cm nào.
Tôi trả lời: Đúng 2,70m không sai.
Chị nói tiếp: “Bây giờ anh chia đôi khoảng cách ấy ra tức là 1,35 m anh cho người đào thẳng xuống đó không được lệch, nếu lệch về phía Nam là của người khác, lệch về phía bắc là của người khác, lệch về phía tây cũng của người khác còn lệch về hướng đông thì chẳng được gì cả. Anh cho người làm ngay đi mà nhớ phải đào thật chính xác nhé nếu không là lẫn của người khác.
Tôi cảm ơn chị tắt máy rồi chuẩn bị đào ngay theo đúng lời chị dặn và đã đánh dấu cẩn thận.Trước sự chứng kiến của nhiều người ở đó mọi người đều khâm phục tài năng của nhà ngoại cảm.
Bước đầu chúng tôi đào rộng khoảng 1,20 m dài khoảng 1,60 m khi đào sâu khoảng 20 cm thì gặp một ổ kiến thật to và đông quân, tôi phải cho người đi mua bình xịt kiến về xịt mới tiếp tục đào được qua ổ kiến lửa, đào xuống khoảng 30cm nữa lại gặp một ổ kiến nữa nhưng không phải kiến lửa mà là một loại kiến màu đen to gần bằng đầu đũa nhỏ trông rất sợ, tôi chưa gặp loại này bao giờ, theo dân địa phương người ta gọi là kiến chúa. Đào tiếp qua tổ kiến chúa tôi gặp tổ bò cạp, chừng 4 hay 5 con to, đen xì rất hung tợn. Lúc này chuông điện thoại của tôi reo lên, mở máy điện thoại lên nghe giọng của chị Hoài vang lên: “Anh ơi! Chỗ đất anh đang đào có gặp gì không? Chỗ đất đó khác hoàn toàn với chố đất khác xung quanh đấy anh nói mọi người cẩn thận nhé”. Tôi trả lời: Chắc qua rồi hết kiến lửa, kiến chúa, bò cạp bây giờ đất đã mền hơn rồi.
Chị Hoài nói: “Đó là thử thách nhỏ mà liệt sĩ nhà anh cản đường đó xem anh có quyết tâm không, anh cứ tiếp tục đi nhé, có gì chắc trở thì anh liên lạc với em nhé”.
Chúng tôi tiếp tục đào sâu khoảng 90cm đến 100cm thì gặp một lớp đất đen, chiều rộng lớn nhất khoảng 15cm đến 17cm chiều dài khoảng 1,20 m dày khoảng 3 đến 5 cm nhưng nhỏ dần như kiểu 1 chiếc chân người từ đùi trở xuống. Theo kinh nghiệm của những người ở đó thì đó là phần đùi bị đứt ra khỏi cơ thể nhưng do thời gian đã bị tiêu hủy thành đất hết rồi. Tôi lấy túi ni lông gom toàn bộ số đất đen đó lại rồi tiếp tục cho đào. Đến độ sâu khoảng 1,60m đến 1,70 m thì trời đã gần tối, tôi cho mọi người thu dọn đồ đạc ngày mai lại tiếp tục tiến hành. Quả thật trong lòng cũng có một chút hoang mang song tôi gạt ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Về nghỉ ngơi cơm tối xong tôi gọi điện cho chị Hoài hỏi chị có giao tiếp với anh tôi được nữa không? Chị trả lời chưa gặp được nhưng theo nhà ngoại cảm thì có 3 khả năng:
1 – Liệt sĩ nhà anh không muốn về và chỉ cho anh chị chở đất đen mà anh đã tìm thấy mang về thôi.
2 – Liệt sĩ muốn thử thách vợ chồng anh xem có quyết tâm tìm kiếm liệt sĩ không ?
3- Sự hướng dẫn của em không chuẩn xác.
Tôi nói tất cả 3 khả năng trên trừ khả năng thứ nhất thì tôi không biết. Còn khả năng thứ 2 thì vợ chồng tôi sẽ đào toàn bộ khu đất này lên nếu không có thì chúng tôi cũng cam lòng. Còn khả năng thứ 3 thì tôi phủ nhận “không thể có chuyện đó xảy ra được” nói xong rồi tôi tắt máy.
Ngày16/12/2007(7/11/ Đinh Hợi) Chúng tôi tiếp tục công việc, sau khi làm lễ thắp hương tôi khấn anh tôi có linh thiêng thì chỉ đường đưa lối cho tôi tìm thấy anh và các đồng đội của anh để đưa các anh về nơi an nghỉ cuối cùng khang trang và sạch sẽ.
Thắp nhang và khấn xong tôi gọi điện cho chị Hoài báo cho chị biết chúng tôi lại tiếp tục đào tìm và hỏi chị có điều gì mới chỉ dẫn nữa không?
Chị trả lời: “Anh cứ yên tâm đi, tối qua sau khi nói chuyện điện thoại với anh, em gặp liệt sĩ nhà anh, anh ấy nói là anh ấy thử vợ chồng nhà lần cuối nếu không quyết tâm mà bỏ về thì thôi còn quyết tâm thì sẽ thấy không quá 30cm nữa là sẽ gặp ngay thôi”.
Tôi cảm ơn chị và tổ chức đào ngay, quả nhiên sau 2 lớp đất sâu chừng khoảng 30 cm tức là ở độ sâu 1.90 đến 2.0m chúng tôi đã gặp bộ hài cốt đầu tiên, lúc đó khoảng 9giờ 15phút
Tôi vội báo tin ngay cho nhà ngoại cảm Ngọc Hoài, chị nghe báo thế cũng rất mừng, bao nhiêu khả năng tiềm ẩn chị vận dụng để giúp gia đình tôi nay đã đạt được thành công. Xong chị nói với tôi: “Anh hãy đào rộng ra nhé, theo em có lẽ đào bị lệch về phía nam rồi, nên đã gặp được hài cốt nhưng chưa phải của liệt sĩ nhà anh, bây giờ anh cho mở rộng ra phía bắc, sẽ lộ ra 3 bộ hài cốt nằm chồng chéo lẫn lộn nhau, 2 bộ nằm theo hướng Đông-Tây song song với nhau, đầu Đông,chân Tây bộ ở giữa nằm theo hướng Nam-Bắc đầu Nam chân Bắc mới là bộ của liệt sĩ nhà anh, nhưng muốn lấy thì phải đưa cả 3 bộ lên”.
Tôi cảm ơn và tắt máy, rồi làm đúng theo lời chỉ dẫn của chị Hoài. Khi đưa được 3 bộ hài cốt lên, tôi chuyển cả 3 bộ về nhà quàn của nghĩa trang tỉnh Bình Thuận để gửi và tạm thời ngừng khai quật vì lý do chưa chuẩn bị được những dụng cụ cần thiết và theo yêu cầu của của cán bộ Phòng Nội vụ Huyện Hàm Thuận Bắc.
Buổi chiều hôm đó chúng tôi ở bên nghĩa trang để thắp hương cho anh tôi và 2 liệt sĩ đã được đưa lên. Tuy rằng đã làm theo đúng lời chỉ dẫn của nhà ngoại cảm, bản thân tôi lăn tăn không biết mình đã làm đúng chưa, có nhầm lẫn chút nào không? Tôi gọi lại cho chị Hoài và có ý định mời chị vào trực tiếp để chọn hài cốt cho anh tôi và có thể thì chị tìm tên tuổi cho các liệt sĩ ở đây vì tại hiện trường còn rất nhiếu hài cốt chưa được đưa lên, chị đồng ý và sẽ báo cho cơ quan biết và tổ chức vào để làm việc. Tôi rất mừng vì nếu chị Hoài vào được tôi sẽ rất yên tâm về hài cốt của anh tôi và hy vọng với khả năng của chị thì các liệt sĩ khác cũng có thể được xác định tên, tuổi quê quán, chúng tôi rất mong nhà ngoại cảm vào.
Ngày17/12/2007(8/11 Đinh Hợi) Chúng tôi lại tiếp tục đào và tìm kiếm, với khối lượng đất phải đào khá lớn nên tôi đã thuê xe xúc đất của anh Dũng, là người địa phương để đào hết lớp đất phía trên chừng 1.50m sau đó dùng xẻng và bay xây để tìm hài cốt. Các anh liệt sĩ nằm đây đã không phụ lòng chúng tôi đến khoảng 16h 30 phút chúng tôi tìm được và đưa lên nghĩa trang thêm 7 bộ nữa tổng cộng hai ngày (kể từ khi thấy hài cốt) chúng tôi đã đưa lên nghĩa trang được 10 bộ tất cả trong đó có anh tôi.
Đúng lúc này, tôi nhận được điện thoại của chị Hoài chị nói vì rất nhiều lí do tế nhị ở cơ quan nên chị không thể vào Bình Thuận để giúp gia đình tôi và các liệt sĩ khác như đã hứa được, chị mong chúng tôi thông cảm bản thân chị cũng rất buồn vì không thực hiện được lời hứa với chúng tôi và các liệt sĩ.
Thật là đáng tiếc, nếu chị vào được tôi nghĩ với khả năng tiềm ẩn của chị thì các liệt sĩ kia không phải chịu cảnh sống chiến đấu cho tổ quốc thì có tên có tuổi nhưng khi chết cho tổ quốc thì trở thành liệt sĩ chưa biết tên, thôi thì dù chưa biết tên nhưng còn hơn là các anh nằm sâu dưới lòng đất lạnh không hương khói, không ai biết đến.
Chiều vợ chồng tôi thuê một người có kinh nghiệm về sếp xắp hài cốt đến nghĩa trang để xếp sắp lại 3 bộ hài cốt đã mang lên cho hợp lí. Tôi có gọi điện cho nhà ngoại cảm nói về việc này, chị trả lời tôi: “Anh cứ yên tâm em đã nói với liệt sỹ nhà anh rồi em không vào được, liệt sỹ nhà anh sẽ tự chọn lấy phần hài cốt của chính mình thông qua bàn tay của cô em dâu (tức là vợ tôi), việc mà từ trước đến giờ vợ tôi chưa từng làm.
Tôi tắt máy và quay vào chỗ đang sắp xếp lại hài cốt thì tôi thấy vợ tôi đang xắn tay áo chọn lên cái này bỏ lại cái kia thoăn thoắt như người có kinh nghiệm lâu năm làm việc này. Người tôi thuê đến để sắp xếp hài cốt nói: “Chị nhà giỏi thế này sao không tự làm lấy mà phải thuê tôi để làm gì?”. Tôi thật sự ngỡ ngàng thấy sự việc xảy ra nhưng cũng không ngạc nhiên lắm vì đã được nhà ngoại cảm cho biết trước.
Chiều tối một số nhà báo đến hỏi tôi về việc tìm mộ tập thể, tôi trả lời đây là nhờ công lao của nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài cộng với hồng phúc của gia đình tôi, hiện tại mới tìm được 10 bộ hài cốt xong theo nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài thì còn 17 bộ nữa ngày mai chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm, tôi rất mong các cơ quan thông tin đại chúng thông báo trên toàn quốc để những gia đình có liệt sỹ cùng đơn vị C16 D-200C- QK6 hy sinh ngày 22/3/1969 đến nghĩa trang tỉnh Bình Thuận thắp hương cho thân nhân mình mặc dù không biết cụ thể từng người một là ai.
Ngày 18/12/2007(9/11 Đinh Hợi) chúng tôi lại tiếp tục đào tìm, đến khoảng 11h tôi nhận được hàng loạt cuộc điện thoại chúc mừng vì tôi đã tìm được hài cốt của anh tôi, thì ra một loạt báo đã đăng tin như: Báo Tiền Phong, Báo Nhân Dân, Báo Thanh niên, Báo điện tử Dân Trí… bạn bè tôi đã đọc được và gọi cho tôi.
Làm thông cả trưa đến 15h30 phút thì gom được tất cả, tôi không rõ là bao nhiêu bởi tìm được là đưa về nghĩa trang chúng tôi xác định là đã hết, tôi lại gọi điện cho chị Hoài hỏi chị xem giúp còn bộ nào nữa không? Chị hỏi lại đã có bao nhiêu bộ hài cốt rồi? Vì không rõ nên tôi hỏi chị Phương Linh là tìm được tất cả bao nhiêu bộ? Chị Phương Linh trả lời 26 bộ. Tôi trả lời chị Hoài 26 bộ, chị Hoài nói: “Nếu 26 bộ thì còn thiếu 1 bộ nữa phải 27 bộ mới đúng”. Tôi nói đã hết rồi tìm rất kỹ mà không có, chị Hoài nói: “27 bộ mới đúng, hiện tại đằng sau anh có một người đàn bà mặc áo hoa đang ngồi, anh cho người đào đằng sau người áo hoa đó, đào cách chỗ ngồi khoảng 50cm kiểm tra lại xem”. Tôi lại cho người tiếp tục đào tìm nhưng cũng không có kết quả, tôi gọi lại cho chị Hoài nói là hết rồi. Chị nói: “Vậy anh về đếm lại toàn bộ đi em cam đoan là 27 bộ mới đúng, liệt sỹ nhà anh bảo với em như thế mà”. Tôi gọi điện đến nghĩa trang nhờ kiểm tra lại cộng với tổng số còn đang ở hiện trường thì quả nhiên là 27 bộ. Một lần nữa mọi người vô cùng khâm phục nhà ngoại cảm Ngọc Hoài đúng là chuyện thần kì, người ở Hà Nội biết rõ nói đúng còn người ở hiện trường (Bình Thuận) thì đếm sai nói sai. Tôi cho mọi người thu gom hết đồ đạc và về nghỉ ngơi, sau một ngày làm việc rất vất vả nhưng hiệu quả cao nên mọi người đều phấn khởi vui mừng.
Ngày 19/12/2007(10/11 Đinh Hợi) Sáng chúng tôi thuê xe gạt của anh Dũng san lấp bằng phẳng nơi chúng tôi đã đào bới tìm kiếm hài cốt.
Chiều, gia đình tôi mang đầy đủ lễ vật theo sự chỉ dẫn của chị Hoài đến tạ ở khu đất đó và làm lễ mời vong hồn của các anh Liệt sỹ sang nghĩa trang Tỉnh để nhập vào phần hài cốt của mình rồi sẽ rước các anh đến nơi an nghỉ cuối cùng tại nghĩa trang liệt sỹ Tỉnh xứng đáng với sự hy sinh quên mình vì tổ quốc của các anh. Sau đó chúng tôi sang nghĩa trang cũng với đầy đủ lễ vật theo sự chỉ dẫn của chị Hoài và làm lễ nhập cốt cho các anh và để các anh chia tay nhau anh tôi thì về Bắc còn các anh ở lại mỗi người một mộ riêng chứ không nằm chung một hố như gần 40 năm qua nữa.
Ngày 20/12/2007(11/11 Đinh Hợi) 07h30 phút sở Lao động Thương binh – Xã hội tỉnh Bình Thuận kết hợp với Phòng Nội vụ huyện Hàm Thuận Bắc cử hành lễ truy điệu cho 27 liệt sỹ đã hy sinh ngày 22/3/1969 đơn vị C16 Tiểu đoàn 200C QK6 trong trận chiến với kẻ thù ở đồn Thiện Giáo, Thị tứ Ma Lâm, huyện Hàm Thuận Bắc, tỉnh Bình Thuận.
Lễ truy điệu xong, hòa trong tiếng nhạc của bản nhạc hồn tử sĩ hài cốt của anh tôi liệt sỹ Lê Hồng Phong được rước từ lễ đài chính lên xe ôtô đã chờ sẵn để trở về quê hương. Còn lại 26 liệt sĩ được đoàn thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh huyện Hàm Thuận Bắc rước đến những mộ phần đã xây sẵn trong nghĩa trang và hạ huyệt.
Đúng 8h25phút vợ chồng tôi cùng hài cốt của anh tôi trên chiếc xe Landcruiser của Xí nghiệp Liên doanh dầu khí Việt-Xô do lái xe Nguyễn Trung Kiên điều khiển từ từ lăn bánh hướng về miền Bắc nơi chôn nhau cắt rốn của anh em chúng tôi. Trên đường về quê tôi có gọi điện báo tin cho chị Hoài chị hẹn nếu về qua Hà Nội thì chị sắp xếp thời gian thì sẽ cùng vợ chồng tôi đưa liệt sỹ Lê Hồng Phong về quê. Cũng thật tình cờ mà như được sắp xếp sẵn, xe tôi đến Hà Nội
lúc 22h ngày 21/12/2007 tức là thứ 6 vì đã muộn mà đường về quên tôi phải đi 170km nữa nên chúng tôi phải nghỉ lại Hà Nội sáng hôm sau ngày 22/12 tức thứ 7 mới về được. Vì là thứ 7 cơ quan không làm việc chị Hoài được nghỉ nên chị Hoài có điều kiện đưa anh tôi về quê.
Ngày 22/12/2007(13/11 Đinh Hợi) Cũng là lại một sự tình cờ mà mang rất nhiều ý nghĩa tôi đưa anh tôi về quê đúng 9h15 phút ngày 22/12/2007 cũng là ngày thành lập QĐND Việt Nam
Do đã được báo trước khi xe đưa anh tôi về tới nhà, Đảng ủy, UBND, Hội cựu chiến binh cùng các Ban ngành của xã Liên Phương và Phòng Nội vụ của huyện Hạ Hòa cùng toàn thể anh em dòng họ cô dì chú bác bà con lối xóm đã tề tựu đầy đủ để đón anh tôi vào nhà, tôi thật sự xúc động và sung sướng, vợ chồng tôi đã làm được một việc thực mà như mơ.
Sau khi làm lễ phát tang cho anh theo phong tục quê nhà mọi người đến viếng anh tôi, tiếp đến Phòng Nội vụ huyện Hạ Hòa kết hợp với lãnh đạo xã Liên Phương cử hành lễ truy điệu cho anh tôi. Đây thực sự là niềm vui trong nước mắt của gia đình tôi.
Đúng 15h30 phút lễ hạ huyệt của anh tôi được tiến hành, mọi việc đều diễn ra êm đẹp đúng theo kế hoạch của gia đình tôi. Hơn 40 năm xa cách anh tôi mới được về nằm bên cạnh những người thân.

IV. ĐÔI LỜI CẢM TẠ TÂM HUYẾT
[url=http://www.upanh.com/upanh_nha_ngoai_cam_nguyen_ngoc_hoai_va_liet_si_le_/v/bnbc7ces5im.htm][img]http://ni3.upanh.com/b6.s25.d1/05a29ea242867d7f5dcb8b02ea23d130_41027853.nhangoaicamnguyenngochoaivaliets.png[/img][/url] Kính thưa nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài! Tôi và gia đình chúng tôi cùng với những thân nhân của 26 liệt sỹ đang nằm ở nghĩa trang tỉnh Bình Thuận muôn vàn lần biết ơn chị, một nhà ngoại cảm tài ba đầy đức độ và nhiệt huyết đã tận tình mang hết khả năng tiềm ẩn của mình để giúp đỡ gia đình chúng tôi. Đến giờ phút này không có ngòi bút nào diễn tả hết được nỗi niềm cảm xúc của gia đình chúng tôi khi tìm được hài cốt của người thân sau gần 40 năm. Tôi chắc chắn rằng dưới suối vàng bố mẹ, anh chị tôi cũng vô cùng phấn khởi và cảm ơn chị. Chị là người đã nối lại tỉnh cảm và ước nguyện của hai thế giới Âm – Dương.
Một lần nữa tôi và gia đình tôi xin cảm tạ chị và cầu chúc cho chị và gia đình luôn khỏe mạnh, hạnh phúc, vạn sự như ý. Riêng chị, chúc chị càng ngày càng đạt được những khả năng đặc biệt càng cao để phổ độ chúng sinh. Mang lại nhiều niềm vui cho nhiều gia đình có hoàn cảnh như chúng tôi, tìm thêm được nhiều hài cốt của các liệt sỹ đã hy sinh vì tổ quốc.
Tôi cũng hy vọng rằng trên bước đường đi về phía trước của chị không gặp trở ngại chông gai, cản trở để chị được rảnh rang giúp đời.

Để hoàn thành được công việc to lớn này gia đình chúng tôi cũng xin chân thành cảm ơn:
– Gia đình ông Đại tá Nguyễn Văn Bổng, Gia đình ông bà Đỗ Ngọc Diễm; bà Nguyễn Phương Linh và bà Tư Hương đã tham gia cùng chúng tôi trong suốt thời gian tìm kiếm hài cốt các liệt sỹ.
– Ban Tổng giám đốc Xí nghiệp Liên doanh dầu khí Việt-Xô đã tận tình giúp đỡ, tạo mọi điều kiện, cung cấp phương tiện đi lại cho chúng tôi trong suốt thời gian đi tìm hài cốt của anh tôi và đưa anh tôi về quê hương.
– Anh lái xe Nguyễn Trung Kiên đã phục vụ chúng tôi suốt thời gian tìm hài cốt của anh tôi cũng như khi đưa anh tôi về quê hương.
-Cuối cùng chúng tôi xin cảm ơn lãnh đạo Phòng Nội vụ huyện Hạ Hòa, lãnh đạo xã Liên Phương cùng toàn thể anh em họ tộc gần xa, thân bằng quyến thuộc,bạn bè thân hữu bà con trong xóm, ngoài làng đã bày tỏ tấm lòng vàng đối với gia đình chúng tôi khi đón anh tôi về quê và đưa anh tôi đến nơi an nghỉ cuối cùng.

Vũng Tàu, ngày 30 tháng 12 năm 2007

Lê Huy Minh
Nguyễn Văn Minh – Báo Quân đội nhân dân
Thư mục: Phóng sự – Ký sự Nguyễn Văn Minh
(Nguồn: http://vn.360plus.yahoo.com/nguyenvanminh_qdnd